Hôm nay thức dậy, nghe gió xào xạc từng cơn, thấy lòng bình yên khó tả, man mác một điều gì đó không thể nói ra...Lại bắt đầu một ngày bình yên. Ta tập cho cho mình cảm nhận từng khoảnh khắc qua đi khẽ khàng và trầm tư như một thính giả nghe bản nhạc của cuộc đời.
Ta thích cảm giác một sáng se lạnh như hôm nay, ngồi đợi xe buýt, nhìn những dòng xe cuồn cuộn đi qua, thấy mình thật nhỏ bé và bình yên.
Ta thích cái cảm giác ngắm những khuôn mặt vụt qua, mỗi ngừơi một hình dáng, mỗi ngừơi một tâm trạng...có người vội vã, người chậm rãi, người sang trọng, ngươì nghèo hèn...có nụ cừơi và cả những lo toan trên những khuôn mặt ấy. Có hạnh phúc và cả khổ đau. Cảm nhận được một chút ồn ào, xô bồ của dòng đời.
Ta thích cảm giác lên lớp học thân quen, gặp những gương mặt bạn bè không còn ngượng ngập như ngày nào nữa. Thích nghe tiếng thầy và ngắm cả những chiếc lá rơi ngoài kia.
Ta thích cảm giác tối về nhà trọ, cuộn mình trong chăn, nhăm nhi chút cà phê sữa nóng, “tám” chuyện cùng bạn bè và hát vu vơ.
Ta thích cả cảm giác trống trãi khi nhận ra mình vẫn thiếu một điều gì đó. Hình như là... một bàn tay ai để ấm áp hơn cho ngày gió về buồn se lòng.
Ta thích cảm giác vui vui và ngượng ngùng khi nghe điện thoại của ai đó. Chỉ là quan tâm chút thôi mà như chút gió ấm phả vào lòng.
Vui một chút và buồn một chút cho ngày gió về.
Heo may ơi! Có mãi còn những ngày bình yên như thế!
Ta thích cảm giác một sáng se lạnh như hôm nay, ngồi đợi xe buýt, nhìn những dòng xe cuồn cuộn đi qua, thấy mình thật nhỏ bé và bình yên.
Ta thích cái cảm giác ngắm những khuôn mặt vụt qua, mỗi ngừơi một hình dáng, mỗi ngừơi một tâm trạng...có người vội vã, người chậm rãi, người sang trọng, ngươì nghèo hèn...có nụ cừơi và cả những lo toan trên những khuôn mặt ấy. Có hạnh phúc và cả khổ đau. Cảm nhận được một chút ồn ào, xô bồ của dòng đời.
Ta thích cảm giác lên lớp học thân quen, gặp những gương mặt bạn bè không còn ngượng ngập như ngày nào nữa. Thích nghe tiếng thầy và ngắm cả những chiếc lá rơi ngoài kia.
Ta thích cảm giác tối về nhà trọ, cuộn mình trong chăn, nhăm nhi chút cà phê sữa nóng, “tám” chuyện cùng bạn bè và hát vu vơ.
Ta thích cả cảm giác trống trãi khi nhận ra mình vẫn thiếu một điều gì đó. Hình như là... một bàn tay ai để ấm áp hơn cho ngày gió về buồn se lòng.
Ta thích cảm giác vui vui và ngượng ngùng khi nghe điện thoại của ai đó. Chỉ là quan tâm chút thôi mà như chút gió ấm phả vào lòng.
Vui một chút và buồn một chút cho ngày gió về.
Heo may ơi! Có mãi còn những ngày bình yên như thế!